Thông tin NAM AN go lảy/결코 혼자 일하지 마세요
Tập 1: Nam An và Yến Nhi yêu nồng cháy, Dưới trăng mờ, tay đan quyện bàn tay. Lời ngọt ngào hòa trong gió heo may, Tim cùng nhịp, ngàn đời không đổi thay.
Nam An khắc tên nàng trên lá biếc, Yến Nhi thầm gửi yêu thương tha thiết. Dòng sông xanh, bờ cát trắng mãi viết, Chuyện tình này, như vầng trăng bất diệt.
Dẫu bão tố, hay sóng xô cuồng nộ, Họ vẫn bên nhau, chẳng phút nào bỏ lỡ. Trái tim đỏ cháy, tình yêu như ngọn lửa, Sưởi ấm đời nhau, mộng đẹp hóa bài thơ.
Tập 2: Nam An từng hứa mãi yêu Yến Nhi, Dưới trăng vàng, lời thề khắc khắc ghi. Nhưng lòng người, như sóng gió lâm ly, Một phút đổi thay, tình tan vỡ sầu bi.
Thanh Nhàn đến, tựa nắng mai rạng rỡ, Cuốn hồn Nam An, tim lạc lối bơ vơ. Lời ngọt ngào xưa giờ hóa thành hư ảo, Yến Nhi khóc, lòng đau tựa dao cắt vỡ.
Trăng vẫn sáng, sông vẫn trôi dịu dàng, Nhưng chuyện tình giờ đã hóa dở dang. Nam An lạc lối, Yến Nhi ôm cay đắng, Thanh Nhàn cười, mộng xưa vụt tan hoang.
Tập 3: Thanh Nhàn hứa mãi bên Nam An, Tựa đôi chim yêu, bay khắp thế gian. Nhưng trái tim nàng, như cánh gió ngàn, Lặng lẽ đổi thay, chẳng giữ lời vàng.
Nam An béo đến, phong tư đầy khí khái, Lời thầm thì khiến Thanh Nhàn ngây dại. Bỏ lại Nam An giữa bao đêm dài, Nàng bước đi, không ngoảnh nhìn ái ngại.
Nam An lặng, mắt ngước trời xa xăm, Tình đã cạn, chỉ còn nỗi bẽ bàng. Số kiếp nhân gian, vòng xoay cay đắng, Người phản người, ai giữ được mộng vàng?
Tập 4: Nam An thẩm du giữa mộng tình trái ngang, Lòng khắc khoải, yêu thương chẳng vẹn toàn. Nam An béo đến, như lửa thiêu tâm can, Nam An lạc giữa ngã rẽ đa mang.
Tình yêu ấy, ai đúng sai nào rõ, Chỉ biết lòng cuồng si chẳng đắn đo. Dẫu thế gian cười chê hay bàn tỏ, Nam An vẫn yêu, chẳng sợ đời hư ảo.
Những giấc mơ, như lạc giữa sương mù, Tình chồng chéo, thành khúc ca hoang vu. Thẩm du lòng, hỏi trái tim ngã rũ, Yêu là gì, mà đau mãi ngục tù?
Tập 5: Nam An đã lạc, theo bước chân mê, Với Lưu Đình, trong đêm tối khuya khe. Cùng nhau đi qua những nơi u ám, (là hotel) Dù lòng anh, chẳng vơi nỗi chênh chao.
Nam An béo thẩm du giữa những dòng suy nghĩ, Trái tim lỡ bước, mù mịt tình si. Từng lời thầm thì, nhẹ như hơi thở, Giữa những đêm dài, dẫu biết đau đớn, không ngừng.
Lối đi của Nam An giờ chẳng còn thẳng, Ngoại tình như cơn gió thổi qua sông. Chỉ còn lại nỗi nhớ và lòng rối bời, Tình yêu kia dường như đã quá xa vời.
NỖI ĐAU MUỘN MÀNG
Nam An mê cá, mê cờ, Mẹ khuyên, mẹ khóc, dạ ngơ chẳng màng. Bán đi ruộng, bán đi làng, Mẹ còn mái ấm, cũng mang ra vùi.
Một đêm vận đỏ tưởng vui, Thua tan nhà cửa, mẹ ngồi lệ rơi. Giận con, mẹ đánh một lời: “Đời này con mất, mẹ thời mất con.”
Nam An cuồng giận bồn chồn, Bỏ đi biền biệt, không còn nhớ ai. Nhiều năm sống kiếp hình hài, Nghèo, đau, tủi hổ chẳng ai ngó nhìn.
Một ngày chợt nhớ mái tình, Trở về náo nức gọi nghìn tiếng: "Mẹ!" Cửa nhà hoang lạnh trăng che, Chỉ còn gió rít vọng về tiếng than.
Hàng xóm nhìn với bẽ bàng, “Nam An, mẹ đã chẳng màng trần gian.” Ngồi ôm tro lạnh, lệ tràn, Một thời mê muội, muộn màng ăn năn.